Đây là trang tạm trú của talawas sau khi bị tin tặc phá hoại, từ 23/8/2010 đến 14/9/2010. Bài đăng trên trang này đã được bổ sung trở về trang chính thức www.talawas.org.
_________________________________

Thứ Ba, 24 tháng 8, 2010

Thông báo về việc tin tặc tấn công trang talawas ngày 23/8/2010

Vào khoảng 18 giờ chiều (giờ GMT + 1) ngày 23/8/2010, tin tặc đã đột nhập được vào máy chủ của talawas và treo thông tin giả như thường lệ về việc talawas đã ngừng hoạt động. Hai tiếng đồng hồ sau, chúng tôi đã giành lại quyền kiểm soát máy chủ và hiện đang tẩy trùng cũng như tìm cách khôi phục các dữ liệu đã bị tin tặc xóa bỏ. Cũng trong ngày hôm nay, tin tặc tấn công các trang X-Cafevn, Dân Luận Đàn Chim Việt, và để lại cùng một loại dấu tay trên các trang này. Trước đó, nạn nhân là các trang Tiền Vệ, Thông Luận và một số Blog khác.

Đây không phải là đợt khủng bố mạng đầu tiên đối với các trang mạng tiếng Việt cổ xúy tự do ngôn luận, và chắc chắn không phải là đợt cuối cùng. Chúng tôi sẽ tiếp tục làm những điều cần làm: Chấn chỉnh kĩ thuật, hạn chế thiệt hại, rút thêm nhiều kinh nghiệm, và trở lại với độc giả trong thời gian tới.

Tạm thời, chúng tôi sử dụng hình thức nhanh gọn này để đăng tải bài mới và giữ liên lạc với độc giả. Bài vở trên talawas vẫn tiếp tục được đăng đúng như kế hoạch đã thông báo cho các tác giả.

Hẹn gặp lại bạn trên trang nhà quen thuộc.

talawas

10 nhận xét:

  1. Chào các Bác,

    MẸ VIỆT NAM ƠI, CHÚNG CON VẪN CÒN ĐÂY!

    Hoàng Linh Vương

    Trả lờiXóa
  2. Bạn Hoàng (linhvuong) thân mến,

    Bởi vì chúng xâm nhập khu vườn đầy thương ái của chúng ta, làm tanh hôi không gian của chúng ta, cho nên thiển nghĩ bạn phải nhắc câu ca (từ) sau đây nữa :
    "CHÚNG CON XIN NGUYỀN GIỮ THƠM QUÊ MẸ..."

    Trả lờiXóa
  3. talawas và „tin tặc“
    (Cảm tác, gửi BẠN)
    (Tôn Văn)


    Thiếu vắng quá:
    Khi mỗi ngày
    Không gặp lại talawas và những người BẠN
    Chan hòa và Thân thương,
    Nơi phiên bản cũ!

    Nhưng vẫn tin:
    Trái tim và khối óc con người
    Là những thứ không ma lực nào ngăn trở.

    „Ngũ thú tạp cư địa“ – Ta-bà,
    Có (thông) TIN, thì có TẶC!
    Cuộc sống con người là nơi Ánh sáng,
    Mọi gian manh đều chuốc lấy lụi tàn!

    “Gan phổi nổi lởm chởm”,
    Trí tuệ là cầu vồng;
    Khi TÂM định:
    “Lạc Đạo, cư trần”!

    Trả lờiXóa
  4. Bác Phùng Tường Vân kính,

    MẸ VIỆT NAM ƠI, CHÚNG CON VẪN CÒN ĐÂY!

    CHÚNG CON XIN NGUYỀN GIỮ THƠM QUÊ MẸ...

    ...BẰNG HƯƠNG LÚA TỰ DO !

    TALAWAS ƠI ỜI, HÃY MAU VỀ TRẢI CÁNH ĐỒNG RA!

    Trả lờiXóa
  5. TRỞ VỀ ĐÂY
    Chào mừng các Trang Dân Luận, X-Cafevn trở lại.
    Trí Luận

    Trở về đây, trở về đây,
    Chim VIỆT trời NAM vẫn tung bay;
    TỰ DO – bao nẻo phương trời rộng,
    Lòng vẫn ưu tư bóng MẸ gày!

    U tối còn trùm phủ quê hương,
    Đạo, tặc hung hăng thế cùng đường;
    Đất Bắc tới lui: Thân dê-chó,
    Biển nhà thò thụt: Kiếp giun-lươn.

    Lầm lỡ một lấn, còn dại mãi:
    „Gà cùng một Mẹ“, đánh nhau chi?
    Mê muội phân chia lề phải-trái,
    „Tài giỏi“ mà thua ngọn bút chì!

    Trở về đây, trở về đây,
    Chim VIỆT trời NAM vẫn tung bay;
    ÁI QUỐC, tim không ngừng nhỏ máu,
    TUỆ ĐĂNG góp đuốc sáng đêm ngày!

    Trả lờiXóa
  6. Phùng Tường Vân Đây :
    (thân ái gửi tác giả "Trở Về Đây"

    Mạnh mẽ thêm ! Và vẫn còn đây
    Xa hơn, cao hơn theo gió bay
    Cũng đâu cần chửi mắng chúng nữa
    Những trí trì độn, óc thêm gày !

    Chúng làm gày guộc thêm quê hương
    Nào anh em, mình lại lên đường
    Bỏ lại sau bước chân ta, những luồn
    lách bên "lề phải" bọn đầu lươn .

    Chúng quen sống như thế mãi mãi
    Ta bước qua chúng, đường đã chia
    Số phận nào đợi chúng ở cuối đường
    hình hài teo lại, ngấm chất chì !

    Ngày mai, không xa đâu mình về đây
    Chỉ có những tiếng reo nhân ái vang vang bay
    Át bặt những tiếng rú thù hận
    Của lũ đem rải đêm xuống ban ngày !

    Trả lờiXóa
  7. Nguyễn Đăng Thường wrote...

    HÃY GỌI CHO ĐÚNG

    Tôi không dám gọi bọn tin tặc là "đồ chó má"
    vì sợ xúc phạm tới người bạn trung tín của
    mình.

    Gọi lũ nó là "sâu bọ lên làm người" thì cũng ko đúng
    vì sâu chẳng hề quấy nhiễu đồng loại
    và bọ chưa từng bỏ tù bọ.

    Vậy phải gọi lũ chúng nó là gì?

    Thiển nghĩ
    cứ gọi bọn chúng nó là đồ đểu đồ khốn đồ hèn đồ ngu
    là quá đủ.

    Trả lờiXóa
  8. Tôi xin phép lạc đề, hỏi riêng bác Thường về bài Củi dạt. Tôi rất thích âm điệu của bài thơ đó nhưng tôi vẫn không hiểu chữ "cả hai" vì bác dùng chữ "kẻ" và "hắn" là số ít. Xin phép bác cho tôi một cái hint nho nhỏ đặng tôi có thể hiểu hết bài. Thành thật cám ơn bác nhiều.

    Trả lờiXóa
  9. Nguyễn Đăng Thường wrote...

    @Hoàng:

    Cám ơn [Bác?] Hoàng đã đọc và thích bài thơ Củi Dạt. Xin thưa: Bài thơ có chí ít là 2 nhân vật trong buổi "hội ngộ". Đó là:
    a) "kẻ phát ngôn" trực tiếp về vai trò của lịch sử khi chung cuộc, nghĩa là phần đầu của bài, vì là thơ nên ko để trong ngoặc kép. Nhân vật này (anh chiến sĩ cộng hòa/dân chủ) cũng có thể là kẻ đã hồi ức "buổi thiếu thời thản nhiên tay súng vai ba lô"
    b) tác giả bài thơ, nhân vật thứ hai, vừa kể gián tiếp lại lời của "kẻ phát ngôn" (phần đầu ko đóng ngoc), vừa hình dung "buổi thiếu thời" của anh chiến sĩ/một người bạn cũ, trong buổi tái ngộ. Nhân vật này cũng có thể là "hắn", kẻ đã đặt ra câu hỏi về "củi dạt" kết thúc bài thơ. Nếu vậy thì buổi "tái ngộ" ấy đã có thật.
    Nhưng "hắn" (kẻ đêm đêm đối diện tử thần có gương mặt của một mỹ nhân và tự thắc mắc) cũng có thể là tác giả của bài thơ, một "kẻ ngoại cuộc", một "người xa lạ" đã nghe nói về cuộc "hội ngộ" đó và kể nó lại trong bài thơ Củi Dạt, với câu hỏi cuối cùng. Hoặc là "hắn" đã ko được nghe ai kể lại cuộc "hội ngộ" kia, mà đã tưởng tượng/hư cấu cuộc gặp gỡ ấy, tuy mọi sáng tác, dù "hiện thực", đều là "hư cấu".
    Hy vọng cách "diễn dịch" ko quá rối rắm, khó hiểu?

    Nguyễn Đăng Thường
    CỦI DẠT


    ai đang mơ

    người việt ngoài nước
    hay người dân trong nước
    ai đang chiêm bao
    giấc nam kha trí tuệ đỉnh cao
    hay cơn ác mộng của thời đồ đểu
    lịch sử sẽ phân minh
    lịch sử sẽ có trả lời thỏa đáng
    đâu là thực và đâu là mộng
    nhưng lịch sử cũng không nhất thiết
    luôn luôn phải là
    định mệnh

    nói xong

    kẻ phát ngôn xoay nhìn qua khung cửa
    đêm vắng không ánh mắt hỏa châu
    đêm khuya không trăng sáng trong làng
    như vào buổi thiếu thời
    thản nhiên tay súng
    vai ba lô
    xông pha trên vạn nẻo đường đất nước
    chiều mưa biên giới
    nơi bản thượng dừng bước mỏi nghỉ chân
    và cả hai vẫn lặng thinh
    bất động
    như hai chiếc ghế trống
    bia lon đã cạn
    thuốc điếu đã tàn
    đêm của tiếc nuối phút của muôn vạn
    tình cảm chứa chan

    và hắn thắc mắc

    khi đêm đêm hắn trực diện với tử thần
    (có gương mặt của một mỹ nhân)
    hắn vẫn tự chất vấn
    rằng hai trái tim đã khô héo ấy
    trong cái phút ấy của đêm tái ngộ đã xa
    xưa ấy
    có nghĩ tới hay không
    nỗi tái tê của thanh gỗ mục
    sóng gió hững hờ đã xô tấp vô bờ

    Trả lờiXóa
  10. Xin cám ơn bác Thường đã tận tình giải thích, tôi thực tế, chỉ thấy "hắn" ngày xưa, và "hắn" hôm nay nên cứ loay hoay với chữ "cả hai". Xin phép được gọi bằng bác vì một lần tôi bị bé cái lầm với tấm hình của bác trong loạt bài Thơ Đến Từ Đâu, tôi gọi bác bằng anh bên Tiền Vệ, cứ ngỡ bác vẫn còn trẻ lắm lắm. :)

    Trả lờiXóa